Hiển thị các bài đăng có nhãn Mẫu thuẫn gia đình. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Mẫu thuẫn gia đình. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 19 tháng 9, 2013


Hai chúng ta đã vô tình gặp gỡ để rồi cuối cùng lại bước qua nhau.
Có những người gặp rồi ta sẽ quên, cũng có những người trọn cuộc đời không thể quên”. Chẳng hiểu sao câu hát ấy cứ luẩn quẩn trong tâm trí em suốt cả buổi chiều hôm nay. Đã dặn lòng mình phải quên đi, nhưng dường như càng cố gắng để không nhung nhớ thì những ký ức ấy lại càng dội về mạnh mẽ hơn. Nhớ thì cũng có ích gì, bởi ký ức kia thuộc về thì quá khứ, còn em lại đang sống trong một hiện thực phũ phàng.
Có lẽ cuộc đời này cũng giống như một bến cảng, có người đến rồi ở lại và cũng có những người vừa đến mà đã vội vã ra đi. Cùng là rời khỏi cuộc đời ta, nhưng có những kẻ ngay lập tức ta sẽ quên, còn vài người lại khiến cho ta nhớ mãi. Những ký ức về họ sẽ chẳng thể phai nhạt trong tâm trí, chắc bởi vì ngay từ khi họ đặt chân vào cuộc sống của ta thì ta đã không còn giống như trước nữa rồi.
Anh cũng giống như con thuyền còn em là một bến đỗ. Thuyền chỉ tạm dừng chân nghỉ ngơi một lát rồi lại vội vã nhổ neo. Sẽ có bến đỗ cuối cùng để thuyền anh nương náu, nhưng tiếc rằng bến đỗ ấy lại chẳng phải là em. Hai ba tuổi, em đã qua cái tuổi khờ dại để níu kéo trong vô vọng một tình yêu phai nhạt. Em hiểu rằng dù cho cố gắng đến đâu nhưng những gì không phải của mình thì sẽ mãi mãi không thuộc về mình, đó là chính là duyên phận. Nhưng chí ít thì em vẫn có thể mỉm cười, có thể thanh thản bởi vì đã rất cố gắng, đã rất dũng cảm sống thật với tình cảm của mình.
Em nghẹn ngào mỗi lần nhớ lại những ký ức về ngày xưa (Ảnh minh họa)
Em đã phải trải qua những chuỗi ngày không hề dễ chịu một chút nào. Nhiều lúc vô tình xem lại một tấm hình của anh, em chợt cười… rồi chợt khóc… Khuôn mặt quen thuộc ấy vẫn khiến con tim em có cảm giác ấm áp, thế nhưng giờ đây nụ cười ấy đã chẳng còn dành cho em nữa rồi. Bạn bè bảo rằng em khờ khạo khi cứ mãi trao trái tim mình cho một người không đáng và ngay cả bản thân em cũng biết mình rất khờ.
Có những sự chia ly đôi khi không cần nước mắt nhưng nó có thể để lại trong tim người ta một khoảng trống không thể lấp đầy. Em giật mình nhận ra người mà đã bao lâu nay trái tim em cố để không nhung nhớ, cố để ngừng yêu thương vẫn luôn ở đây. Tiếng cười, giọng nói của anh vẫn còn ấm áp bên tai khi em đi học, khi em đi làm, khi em một mình chạy xe về nhà… Em nhớ, em đau, nhưng đôi lúc em lại mỉm cười vì không ngờ được rằng mình lại si tình đến vậy.
Em đã từng mong muốn anh sẽ tìm được một người con gái thật sự tốt, tốt hơn em, có thể hiểu, có thể tâm sự và quan tâm đến anh hết mực. Em vẫn luôn thầm cầu mong ông trời sẽ mang lại cho anh những điều tốt đẹp nhất, vì rằng em sẽ hạnh phúc nếu như anh hạnh phúc, chỉ là hạnh phúc theo một cách khác mà thôi. Nhưng hình như người con gái nào cũng mang trong mình một chút ích kỷ, bởi thế nên nhiều hơn một lần em đau khổ khi nhìn thấy “thế giới” của mình lại ở bên một người khác chẳng phải là em. Vị trí mà ngày xưa đã từng là của em ở trong lòng anh giờ thuộc về người con gái khác. Hóa ra ở trên đời này chẳng có gì là chắc chắn, có chăng điều chắc chắn duy nhất chỉ là những kẻ càng yêu đương nhiều thì càng phải chịu tổn thương và đau khổ nhiều hơn gấp bội mà thôi.
Vậy là mình đã bước qua nhau - 2
Đến khi nào em mới hết nhớ anh? (Ảnh minh họa)
Sớm nay gió mùa lại ùa về khiến lòng em cứ ngổn ngang bao buồn vui xưa cũ. Em lật lại cuốn nhật ký nhỏ, trang giấy thơm ngày nào giờ đây đã phảng phất mùi ố mốc của thời gian. Những dòng chữ, những vần thơ vẫn vẹn nguyên, duy chỉ có tình yêu nơi anh là thay đổi. Phải chăng yêu một người là trao cho người ấy cái quyền được làm tổn thương trái tim mình? Rồi sau này em sẽ gặp được một người con trai yêu em thực sự, nhưng lúc này đây ký ức trong em về một tình yêu xưa cũ vẫn chưa thể xóa mờ.
Em không biết còn có thể nhớ anh được bao lâu, một tháng, một năm hay nhiều năm về sau nữa? Không biết giữa ngổn ngang cuộc sống này có phút giây nào anh ngơi nghỉ và chợt nhớ về em? Anh hạnh phúc là điều em mong muốn, nhưng em không giấu giếm nỗi buồn khi người bên cạnh anh lại chẳng phải là em. Thế gian rộng lớn này có biết bao người, cũng thật tình cờ khi vô tình chúng ta gặp gỡ rồi lại bước qua nhau.

Thứ Tư, 18 tháng 9, 2013

Ghen không phải là đặc quyền của phụ nữ, đàn ông cũng ghen đôi chút để giữ cho hạnh phúc luôn nồng nàn. Tuy nhiên cả hai đều phải “nêm nếm cho vừa khẩu vị” của nhau.
 
Thảo là giám đốc PR của một công ty kinh doanh có tiếng tại Hà Nội. Công việc của chị đòi hỏi giao thiệp với nhiều người, nay hội nghị, mai hội thảo, họp báo... bận bịu liên miên. Chị hầu như ít có thời gian ở nhà, chăm sóc gia đình chồng con, hầu như hôm nào chị cũng trở về nhà khi đã rất khuya.
Châu - chồng chị làm việc trong một viện nghiên cứu, công vịêc không vất vả, thời gian lại linh động nên anh kiêm luôn vai trò của chị trong nhà. Anh hiểu công việc của chị rất bận rộn, giao thiệp nhiều cũng là tính chất công việc nên anh không mấy khi xen vào công việc hàng ngày của vợ. Anh hỏi han công việc khó khăn của vợ cũng chỉ là động viên khích lệ. Thảo rất cảm kích Châu đã thông cảm cho công việc của mình mà chấp nhận việc chị không chu toàn việc nhà.
Năm một, năm hai, anh phong thanh nghe được những lời ong tiếng ve rằng chị ngoại tình. Anh nghĩ vợ mình xinh đẹp, trẻ trung lại thành đạt thế thiên hạ có gứa mồm mà đồn chuyện nọ chuyện kia cũng là chuyện bình thường. Châu nghĩ không gì có thể đánh đổi được năm năm trời yêu nhau và 2 năm chung sống hạnh phúc của anh chị...
Một ngày kia chị đi công tác xa dài ngày, trong lúc rảnh rỗi dọn dẹp nhà cửa anh mới phát hiện ra bức thư chị viết gửi anh để trong ngăn kéo: Em xin lỗi anh. Thật ra lần này em đi công tác rất xa và em không trở về nữa. Em biết anh rất tốt và tin tưởng em, nhưng tình yêu không chỉ cần những thứ đó. Công việc của em nhiều cám dỗ, em biết. Những giá như những lần em về khuya anh chất vấn tra hỏi em sao về quá muộn như thế. Những lần em có tin nhắn điện thoại lúc nửa đêm anh cáu giận, hờn ghen rằng ai liên lạc vào lúc nửa đêm thì em còn biết đường mà tỉnh ngộ. Đằng này anh lại im lặng, không mảy may chút nghi ngờ hờn ghen làm em cứ trượt chân xa mãi cho đến khi không thể quay vào bờ được nữa.....
Anh bàng hoàng không tin vào những gì mình đọc. Anh hiểu rằng anh đã mất chị mãi mãi chỉ vì anh không biết ghen...
Ghen quá hoá phá nát gia đình
Trái ngược với Thảo, Hương nhiều khi lại sợ và xấu hổ đến bẽ bàng vì có anh chồng nổi tiếng ghen tuông vô lối. Chỉ cần anh vắng anh phát hiện ra có tàn thuốc lá hay chén nước trà trong nhà, anh truy hỏi cho bằng được ai đã đến chơi. Dường như lời nói của vợ chưa đủ độ tin tưởng anh còn gọi điện cho người này người kia, hoặc gọi điện cho người khách đến chơi nhà (nếu anh biết) để kiểm tra độ chân thật của vợ.
Mỗi khi anh kiểm tra điện thoại của chị thấy số lạ gọi hay nhắn tin đến anh hậm hực với chị cả ngày rồi chất vất căn vặn là ai, con trai hay con gái...Liên hoan, hợp lớp nếu như có con trai đi cùng anh nhất quyết không cho chị tham gia. Từ khi kết hôn gần như Hương mất liên lạc với bạn bè khác giới, dù ngày trước rất thân. Chị cảm thấy cuộc sống của mình bức bách đến ngột ngạt.
Có hôm Hương bị hỏng xe, thương chồng đường xa đến đón mình bất tiện, chị nhờ đồng nghiệp đưa chị ra bến xe bus để bắt xe bus về nhà. Không ngờ đúng hôm chồng chị có việc gần cơ quan chị, nhìn thấy có người đàn ông khác đèo chị, anh chặn xe gây sự với đồng nghịêp khiến chị xấu hổ bẽ bàng vô cùng. Về nhà chị vẫn chưa được yên anh căn vặn tra hỏi chị. Không bằng lòng với câu trả lời, anh uống rượu say mèm rồi đánh vợ, chửi con khiến chị thâm tím mặt mày không dám tới cơ quan. Cả cơ quan biết chuyện, những đồng nghiệp nam ai cũng muốn xa lánh chị để tránh chuyện không hay xảy ra. Tủi thân, chị quyết định sống ly thân với anh một thời gian để nguôi ngoai cơn tức. Chuyện li hôn không phải là ý nghĩ bột phát của chị mà đã nung nấu trong chị lâu lắm rồi.
“Gia vị” đừng nên quá nhạt cũng đừng nên quá mặn
Để cuộc sống gia đình để êm ấm là cả một nghệ thuật. Trong đó ghen tuông không thể thiếu được như là một biểu hiện sự quan tâm, xem trọng và sự cần thiết có nhau trong đời. Cũng giống như gia vị trong một món ăn, nếu nêm nhạt quá người ăn sẽ có cảm giác không đủ vị, nhạt nhẽo, còn nếu mặn quá lại khiến người ăn không thể nuốt trôi.
Ghen tuông sẽ là liều thuốc tốt để cả hai bên thấy trách nhiệm đối với nhau trong cuộc sống. Chính vì thế không chỉ có đàn bà mà đàn ông cũng phải biết ghen. Song ghen như thế nào cho đủ và giữ được tình yêu nồng nàn say đắm là cảm một nghệ thuật mà có lẽ người đàn ông nào cũng cần phải học mới thành.

Thứ Hai, 16 tháng 9, 2013


Chị bước dần từng bước, từng bước khó nhọc. Con đường mà mọi người bình thường chỉ mất chưa đầy năm phút đi qua thì chị phải bỏ ra gần tiếng đồng hồ. Nhìn bước chân của mọi người, bất giác nước mắt chị trào ra “sao ông trời lại bắt tội chị như vậy!”.
Chị mới bước qua tuổi 40 được ít hôm thì cơn bạo bệnh ập tới, khiến toàn thân chị không thể cử động được. Khuôn mặt căng mọng, cân đối bỗng méo xệch, còn giọng nói thì ngọng nghịu như đứa trẻ lên 2. Bác sĩ nói chị mới bị xuất huyết lần đầu nhưng thuộc thể nặng. Hầu như mọi hoạt động của chị đều phải nhờ cậy vào người khác. May mà bộ não của chị chưa bị tổn thương nặng nhưng như thế chị lại càng nhận thấy rõ hơn sự bất hạnh của mình. Nhiều lúc chị tự nhủ, hay là mình chết quách đi cho rảnh nợ đời, đỡ bắt chồng, con phải khổ sở. Thế nhưng nhìn thấy hai đứa con lần nào vào bệnh viện thăm cũng vừa xoa bóp cho mẹ, vừa nói trong nước mắt “mẹ đừng bỏ chúng con mà đi mẹ nhé” lại khiến chị không đành lòng. Và quan trọng, chị vẫn còn rất yêu cuộc sống. Trong đầu chị bắt đầu có kế hoạch trở lại với cuộc sống. Rồi những ngày nằm viện cũng qua đi, chị trở về nhà trên chiếc xe đẩy.
 
Ngay hôm sau, chị đã nhờ chồng đưa mình tới góc công viên- nơi trước đây chị vẫn đi bộ mỗi tối - để tập đi. Những bước đi đầu tiên cực hình. Cảm giác tê buốt chạy khắp toàn thân. Có chồng giúp từng bước mà chưa đầy 10 mét, cả người chị gần như đổ gục xuống. Những người đi bộ ngang qua, họ không nhìn thẳng nhưng chị biết đó là những ánh mắt đầy ái ngại và thương hại. Nước mắt lại dàn dụa chảy. Ý nghĩ buông xuôi lại quay trở lại. Nhưng chồng chị mỗi sáng đều thức chị dậy, đẩy xe đưa chị ra chỗ tập. “Muốn người ta không thương hại thì mình phải tự đứng lên thôi. Mà em cũng đừng nghĩ rằng người ta đang coi thường mình”. Anh cùng chị tập luyện đều đặn. Sự có mặt của chị ở góc công viên giờ đã quen thuộc với những người tập thể thao nơi đây.
Chị bắt đầu bước được những bước đầu tiên không cần dựa vào chồng hay chiếc xe đẩy. Thế nhưng, một giờ đồng hồ cho hơn trăm mét, nhiều buổi chị cũng thấy nản. Một lần, khi chị đang lê từng bước chậm chạp thì một chị có tuổi bước tới. “Chị đi khá lên nhiều lắm. Thật tuyệt. Chị cố gắng lên nhé. Ở chỗ tụi này có một chị còn nặng hơn chị nhiều, vậy mà giờ đã có thể khiêu vũ rồi đấy. Tụi này đợi chị đấy nhé!”. Chị vui hẳn và những bước chân tự nhiên mạnh mẽ hơn, vững chắc và nhanh nhẹn hơn. Những ngày sau, chị luôn gặp lại người phụ nữ đó. Lúc nào chị ta cũng cười vui vẻ cổ vũ. Có lần chị ta còn nói nhỏ vào tai chị: “Đằng sau bóng tối là ánh sáng đấy” rồi dúi vào tay chị một gói xôi còn nóng hổi. Tự nhiên, cuộc sống lấp lánh sắc màu, thật đáng quý. Chị bỗng thấy mình cần phải cố gắng thêm nhiều nữa để có thể trở lại với cuộc sống, mà nâng niu cuộc sống và lại có thể sống vì gia đình, chồng con và vì mọi người.

Thứ Năm, 5 tháng 9, 2013

Vợ chồng cãi nhau vì tiền là vấn đề muôn thuở, dù là vợ chồng gia hay vợ chồng trẻ  điều này cũng không thể tránh khỏi.

Vấn đề chi tiêu và quản lý trong gia đình là rất quan trọng thường thì các bà nội trợ hay có quyền và trách nhiệm trong việc quản lý chi tiêu. Nhưng không phải ai cũng là người phụ nữ đảm đang, đặc biệt là có một số  ông chồng trái tính thì sẽ có muôn vàn kiểu vợ chồng cãi nhau vì tiền.
Design by Hao Tran -