Thứ Năm, 19 tháng 9, 2013


Hai chúng ta đã vô tình gặp gỡ để rồi cuối cùng lại bước qua nhau.
Có những người gặp rồi ta sẽ quên, cũng có những người trọn cuộc đời không thể quên”. Chẳng hiểu sao câu hát ấy cứ luẩn quẩn trong tâm trí em suốt cả buổi chiều hôm nay. Đã dặn lòng mình phải quên đi, nhưng dường như càng cố gắng để không nhung nhớ thì những ký ức ấy lại càng dội về mạnh mẽ hơn. Nhớ thì cũng có ích gì, bởi ký ức kia thuộc về thì quá khứ, còn em lại đang sống trong một hiện thực phũ phàng.
Có lẽ cuộc đời này cũng giống như một bến cảng, có người đến rồi ở lại và cũng có những người vừa đến mà đã vội vã ra đi. Cùng là rời khỏi cuộc đời ta, nhưng có những kẻ ngay lập tức ta sẽ quên, còn vài người lại khiến cho ta nhớ mãi. Những ký ức về họ sẽ chẳng thể phai nhạt trong tâm trí, chắc bởi vì ngay từ khi họ đặt chân vào cuộc sống của ta thì ta đã không còn giống như trước nữa rồi.
Anh cũng giống như con thuyền còn em là một bến đỗ. Thuyền chỉ tạm dừng chân nghỉ ngơi một lát rồi lại vội vã nhổ neo. Sẽ có bến đỗ cuối cùng để thuyền anh nương náu, nhưng tiếc rằng bến đỗ ấy lại chẳng phải là em. Hai ba tuổi, em đã qua cái tuổi khờ dại để níu kéo trong vô vọng một tình yêu phai nhạt. Em hiểu rằng dù cho cố gắng đến đâu nhưng những gì không phải của mình thì sẽ mãi mãi không thuộc về mình, đó là chính là duyên phận. Nhưng chí ít thì em vẫn có thể mỉm cười, có thể thanh thản bởi vì đã rất cố gắng, đã rất dũng cảm sống thật với tình cảm của mình.
Em nghẹn ngào mỗi lần nhớ lại những ký ức về ngày xưa (Ảnh minh họa)
Em đã phải trải qua những chuỗi ngày không hề dễ chịu một chút nào. Nhiều lúc vô tình xem lại một tấm hình của anh, em chợt cười… rồi chợt khóc… Khuôn mặt quen thuộc ấy vẫn khiến con tim em có cảm giác ấm áp, thế nhưng giờ đây nụ cười ấy đã chẳng còn dành cho em nữa rồi. Bạn bè bảo rằng em khờ khạo khi cứ mãi trao trái tim mình cho một người không đáng và ngay cả bản thân em cũng biết mình rất khờ.
Có những sự chia ly đôi khi không cần nước mắt nhưng nó có thể để lại trong tim người ta một khoảng trống không thể lấp đầy. Em giật mình nhận ra người mà đã bao lâu nay trái tim em cố để không nhung nhớ, cố để ngừng yêu thương vẫn luôn ở đây. Tiếng cười, giọng nói của anh vẫn còn ấm áp bên tai khi em đi học, khi em đi làm, khi em một mình chạy xe về nhà… Em nhớ, em đau, nhưng đôi lúc em lại mỉm cười vì không ngờ được rằng mình lại si tình đến vậy.
Em đã từng mong muốn anh sẽ tìm được một người con gái thật sự tốt, tốt hơn em, có thể hiểu, có thể tâm sự và quan tâm đến anh hết mực. Em vẫn luôn thầm cầu mong ông trời sẽ mang lại cho anh những điều tốt đẹp nhất, vì rằng em sẽ hạnh phúc nếu như anh hạnh phúc, chỉ là hạnh phúc theo một cách khác mà thôi. Nhưng hình như người con gái nào cũng mang trong mình một chút ích kỷ, bởi thế nên nhiều hơn một lần em đau khổ khi nhìn thấy “thế giới” của mình lại ở bên một người khác chẳng phải là em. Vị trí mà ngày xưa đã từng là của em ở trong lòng anh giờ thuộc về người con gái khác. Hóa ra ở trên đời này chẳng có gì là chắc chắn, có chăng điều chắc chắn duy nhất chỉ là những kẻ càng yêu đương nhiều thì càng phải chịu tổn thương và đau khổ nhiều hơn gấp bội mà thôi.
Vậy là mình đã bước qua nhau - 2
Đến khi nào em mới hết nhớ anh? (Ảnh minh họa)
Sớm nay gió mùa lại ùa về khiến lòng em cứ ngổn ngang bao buồn vui xưa cũ. Em lật lại cuốn nhật ký nhỏ, trang giấy thơm ngày nào giờ đây đã phảng phất mùi ố mốc của thời gian. Những dòng chữ, những vần thơ vẫn vẹn nguyên, duy chỉ có tình yêu nơi anh là thay đổi. Phải chăng yêu một người là trao cho người ấy cái quyền được làm tổn thương trái tim mình? Rồi sau này em sẽ gặp được một người con trai yêu em thực sự, nhưng lúc này đây ký ức trong em về một tình yêu xưa cũ vẫn chưa thể xóa mờ.
Em không biết còn có thể nhớ anh được bao lâu, một tháng, một năm hay nhiều năm về sau nữa? Không biết giữa ngổn ngang cuộc sống này có phút giây nào anh ngơi nghỉ và chợt nhớ về em? Anh hạnh phúc là điều em mong muốn, nhưng em không giấu giếm nỗi buồn khi người bên cạnh anh lại chẳng phải là em. Thế gian rộng lớn này có biết bao người, cũng thật tình cờ khi vô tình chúng ta gặp gỡ rồi lại bước qua nhau.

0 nhận xét :

Đăng nhận xét

Design by Hao Tran -