Có những tình yêu
hạt như nước ốc rồi mà cả hai đều cứ cố để giữ cũng bởi tiếc công yêu mà ra.
Thanh và Quân yêu nhau từ ngày còn học
phổ thông. Lên đại học rồi ra trường, tình yêu đằng đẵng kéo
dài gần 10 năm. Bạn bè ai cũng xuýt xoa “Sao mà tụi này yêu nhau bền thế?”. Bền thì có, nhưng tình cảm cứ nhàn nhạt.
Hỏi Thanh thì cô chỉ cười: “Thì như một thói quen thôi. Hết lãng mạn rồi”. Hỏi Quân thì anh đáp: “Chờ đến ngày cưới là xong”. Hỏi cả hai còn yêu nhau nhiều không, giật mình khi thấy họ đều lảng sang chuyện khác.
Nam và Biển, một đôi
khác cũng có thâm niên 6 năm yêu nhau. Cả hai đều hy vọng hôn nhân
có thể thay đổi tình trạng hờ hững này. Nam tâm sự: “Tôi không
muốn bỏ cô ấy vì dù sao 6 năm qua, cô ấy đã đi cùng tôi.
Cũng là cả tuổi xuân
rồi, những rực rỡ nhất của thời con gái đã dành hết cho tôi.
Vả lại, cô ấy là sự lựa chọn an toàn thay vì kiếm một cô gái
nào khác, lại phải bắt đầu tìm hiểu trở lại”. Còn Biển thì
bảo: “Đã nhiều lúc, cả hai
thành thật với nhau và đều hy vọng rằng hôn nhân là bước ngoặt
mới cứu vãn được tình hình này”.
Một trạng thái khác là
tiếc người họ đang yêu. Trường hợp của Tuấn và Ngà là một
ví dụ. 3 năm yêu, chỉ toàn cãi vã và giận hờn. Tuấn nhiều khi
điên lên tuyên bố: “Bỏ” nhưng rồi lại quay lại. Lại yêu rồi lại
cãi vã. Bất kể ai nhìn đôi này đều biết rằng hai người không
hợp nhau. Bạn bè biết là không nên xúi người ta bỏ nhau nhưng
nhìn Tuấn và Ngà đều đi đến thống nhất là cả hai nên bỏ.
Nhưng Tuấn không bỏ. Lý do: Ngà đẹp và có thể cải tạo được.
Còn Ngà? Vì Tuấn tốt. Một người con trai như thế rất khó tìm
thấy. Nhả ra là cả chục đứa con gái sẽ vồ lấy ngay. Cái kiểu
tiếc của như vậy, dù chẳng hợp với mình nhưng vẫn giữ rịt
lấy.
Cũng vậy với My và
Quốc Anh. Trong khi My đi đâu cũng khoe về người yêu thì khi hai
người bên nhau, My lại suốt ngày phải chịu cảnh Quốc Anh gia
trưởng. Động một tí là cấm đoán và đôi khi mạt sát cô. Nhưng
My vẫn không chia tay chỉ vì “ngoài những điều đó ra, Quốc Anh
là người yêu tuyệt vời”. Và cũng như bao người khác, My cũng hy
vọng sau khi cưới, Quốc Anh sẽ thay đổi. Mà đâu biết, đàn ông
là rất khó thay đổi.Liệu hôn nhân có phải là phương án tối ưu
cho những tình yêu đang già nua này không? “Chắc gì kiếm được ai tốt hơn người hiện tại?”; “Nếu lại phải bắt đầu từ đầu thì rất mệt” hay “Mọi thứ theo thời gian sẽ được cải thiện”. Đều là những lý do để người ta ôm ấp một tình yêu đã hết.
Và không phải nói xa xôi, sự thỏa hiệp đến bằng nhiều cách. Ngà tâm sự thật lòng: “Có
những tối ngồi nhà chỉ vì người yêu không thích đi chơi, muốn
ở nhà ăn cơm với bố mẹ, cảm giác như đó không phải người
thuộc về mình. Thực lòng mình đang cố vì điều gì? Rõ ràng
không thể nói 100% vì yêu. Rồi đến lúc cưới nhau xong, có còn
gì để mà cố?”. Với Nam, một anh chàng luôn có vệ tinh
vây quanh, thì hầu như ai cũng biết (không rõ là có Biển không)
rằng anh ta tìm cách refresh bản thân bằng cách “tham khảo” thêm
vài mối quan hệ khác. Dĩ nhiên không để đến nỗi ảnh hưởng tới
“mối chính”, đó cũng là cách, theo anh ta, là tự thỏa hiệp
với mình.
Còn Đức, với cô bạn
gái du học Australia 6 năm, cậu tự bắt mình phải đợi. Và với
bạn bè, Đức trong mắt họ là tuýp đàn ông “có người yêu và
chung tình”, thế nên, cậu càng bắt mình phải đợi, như một cách
thử độ kiên trì và giữ hình ảnh đẹp trong mắt người khác.
Nhưng khi bạn gái cậu về nước, thì đó giống như một cái đích.
Đức cảm thấy chẳng biết cố vì cái gì nữa!
Thêm một câu chuyện
cười ra nước mắt nữa. Mạnh có cảm giác rằng hình như đã đến
lúc phải có một lời hứa hẹn tử tế về đám cưới với Phương.
Bởi “nếu không cưới thì chắc chắn bỏ nhau”. Phương đột ngột
hoảng sợ. Sợ thực sự. Sợ chính cái điều mà 4 năm qua cô mong
nó đến để hi vọng tình yêu sẽ “thêm muối”. Nhưng bây giờ, hình
dung mấy chục năm tới của Phương sẽ phải lầm lũi đối mặt với
Mạnh trong một không gian chật hẹp, thêm một mớ bòng bong những
quan hệ gia đình khác nữa, thì cô đâm hoảng!
Thế là Phương dùng
mọi lý do “hoãn binh” như: “để nốt năm nay, qua tang ông ngoại em
đã”, sau đó là “mẹ em vừa xem bói, bảo là mấy tháng này chưa
đẹp, để khoảng 2-3 tháng nữa hãy tính” và cuối cùng thì
Phương tránh mặt Mạnh. Thực ra, thời điểm đó, Phương đang cảm
thấy vô cùng hài lòng với một anh đồng nghiệp mới. Hiểu và
có thể nói chuyện với Phương cả ngày không chán, chứ không chỉ
dùng những điệp khúc tin nhắn và câu hỏi “điểm danh” như Mạnh.
Phương sợ, với lời đề nghị hôn nhân, Phương có thể mất đứt anh
chàng kia! Ai ngờ, đến khi Phương thú thật với Mạnh về cảm
xúc của mình, thì Mạnh cũng cười méo mó: “Anh phải nói thật
với em, anh cũng có một cảm giác như em, với một cô gái khác.
Vì anh sợ sẽ đi quá xa với cô ấy và có lỗi với em, nên anh
nghĩ tới đám cưới. Hình như việc em nói, làm anh nhẹ lòng”.
Rồi họ chia tay, đơn giản đến không ngờ.
Nhưng những cặp đôi
kịp nhận ra cảm giác về nhau như Mạnh và Phương không nhiều. Số
còn lại vẫn cứ tiếc công yêu, vẫn không dám quyết định rời
bỏ. Là bởi ai cũng sợ sự thay đổi, ai trong số đó cũng đều
muốn vẽ một vòng tròn quanh mình để không bước ra khỏi đó. Và
thỏa hiệp tất cả để trì níu tình yêu.
0 nhận xét :
Đăng nhận xét